Theo Mẹ Tái Giá – Chương 8

Ta làm mất kẹo đường và dây cột tóc mà cha mua cho, ngại ngùng không dám về nhà, do dự đi đi lại lại ở gần cửa.

 

Cha từ trên núi xuống, thấy ta toàn thân lấm lem, trên mặt còn có máu, sợ hãi đến mức ném cả củi và gà rừng xuống đất.

 

"Ai đánh con?"

 

Ta chưa từng thấy ông ấy hung dữ như vậy, sợ hãi đến mức run rẩy, "Xin lỗi, xin lỗi cha."

 

Ông ấy luống cuống tay chân, cuống quýt lau bùn đất trên mặt ta, "Nói cho cha biết, ai đánh con?"

 

Bàn tay ông ấy rất thô ráp, nhưng lại an ủi trái tim đang hoảng loạn của ta.

 

Ta ấp úng kể lại chuyện đã xảy ra, càng nói, sắc mặt ông ấy càng khó coi.

 

Ông ấy dẫn ta về nhà, giao cho mẹ chăm sóc, còn mình thì cầm d.a.o phay muốn ra ngoài.

 

"Đừng!" Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????

 

Mẹ kéo ông ấy lại, lắc đầu.

 

Cha suy nghĩ một chút, ném d.a.o phay xuống, cầm lấy cây gậy chống cửa.

 

Ngày hôm đó, cha của mấy đứa trẻ hư đánh ta đều bị đánh cho một trận.

 

"Con hư tại cha mẹ, các ngươi dạy dỗ con cái không tốt, ta không đánh trẻ con, ta đánh các ngươi. Còn có lần sau, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi."

 

Mấy tên nam nhân khỏe mạnh, lại bị cha ta, một người què chân, đuổi theo đánh cho chạy toán loạn khắp thôn như đuổi gà.

 

Cha tuy đi chậm nhưng vững vàng, luôn có thể đuổi kịp bọn họ, từng gậy từng gậy giáng xuống.

Mấy tên nam nhân kia bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, rất nhiều người trong thôn đều đến xem náo nhiệt.

 

Cha lại đến nhà họ Triệu, đánh cho nhị thúc một trận tơi bời.

 

"Lúc đó là các ngươi nhất quyết muốn bán Vân Nương và Nam Nam cho ta, ta đã đưa bạc rồi ký khế ước, sau này nếu còn dám nói xấu sau lưng bọn họ, thì bảo tên nhị tử nhà ngươi cẩn thận một chút, buổi tối đừng có ra ngoài đi lung tung."

 

Nhị thúc bị đánh cho kêu la thảm thiết, vội vàng kêu gào nói không dám nữa.

 

Cha lại quay đầu, nhìn những người đang đứng xem náo nhiệt.

 

"Sau này có lời ra tiếng vào gì, thì đến nói thẳng mặt ta đây."

 

Dân làng nào dám đến trước mặt ông ấy nói?

 

Mọi người đều sợ hãi xua tay nói chưa từng nói gì cả.

 

Còn có người nói, "Nhà họ Triệu ngược đãi Vân Nương và Chiêu Đệ, cả thôn đều biết, ai mà không biết bọn họ có ý đồ gì chứ."

 

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi xem Vân Nương và Chiêu Đệ bây giờ sống tốt biết bao, vẫn là lão Trương ngươi biết thương người."

 

"Vân Nương và Chiêu Đệ theo ngươi, đó là phúc phận của bọn họ rồi."

 

Cha cầm gậy trở về, nhìn ta, lại xoa đầu ta, dắt ta về nhà.

 

"Ai đặt tên cho con vậy? Gọi là gì mà Chiêu Đệ?"

 

Cái tên này là do bà nội đặt, rất nhiều bé gái đều tên là Chiêu Đệ.

 

Chiêu Đệ Bảo Đệ Lai Đệ Phán Đệ, dù sao cũng là những cái tên liên quan đến việc sinh đệ đệ.

 

Cha Trương không thích cái tên này, ông ấy nhìn ra bên ngoài, "Sau này con tên là Chiêu Chiêu đi, Chiêu Chiêu như nhật nguyệt, sau này sẽ giống như mặt trời mặt trăng, có một tương lai tươi sáng."

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com