Lê San chỉ cần đúng lúc rơi vài giọt nước mắt, họ vì không muốn cô ta chịu oan ức mà thậm chí tuyên bố ra ngoài rằng tôi là con nuôi, và nói rằng đại tiểu thư nhà họ Lê chỉ có một người.
Ban đầu, tôi không hiểu, đã cãi cọ, đã làm loạn, muốn giành lại tình cảm gia đình.
Nhưng lại bị cha mắng mỏ và mẹ càng trở nên lạnh lùng hơn.
Ngay cả anh trai mà tôi đã dùng mạng sống để cứu cũng vì cô ta mà đánh tôi.
Nhìn vào ánh mắt đắc ý của Lê San, tôi chợt tỉnh ngộ.
Họ muốn một “món trang trí” hoàn hảo không tì vết, một “vốn liếng” có thể khoe khoang, chứ không phải là một đứa con gái như tôi với “vết nhơ” trên người.
Tôi từ bỏ, không tranh giành nữa, cũng không còn mơ ước về tình cảm gia đình.
Vài năm sau, tôi trở thành diễn viên, nhờ vào ngoại hình tinh tế và sự nỗ lực không ngừng, tôi trở nên nổi tiếng.
Tuy nhiên, Lê San đã thuê paparazzi để phơi bày quá khứ bị bán của tôi, khiến tôi mất hết danh dự.
Nhưng Lê San vẫn không buông tha cho tôi, cô ta thuê người bắt cóc tôi.
Cuối cùng, trong lúc chạy trốn, tôi bị bọn bắt cóc đ.â.m ch.ết.
Một cuộc đời ngắn ngủi, với đầy rẫy sự mỉa mai.
Trải qua sinh tử, tôi hoàn toàn nhìn thấu mọi thứ.
Dù tôi có nhường nhịn thế nào, cũng không có tác dụng.
Lê San chính là muốn tôi chết.
Và những người thân của tôi cũng nghĩ rằng tôi ch.ếtrồi thì tốt hơn, bởi lẽ vết nhơ cuối cùng của họ cũng sẽ biến mất.
Rất tốt, nếu đã không chứa chấp được tôi, thì cũng đừng ai mong có kết cục tốt đẹp.
2
Giống như kiếp trước, tôi đã một mình trải qua một tháng trong bệnh viện.
Không có ai trong gia đình đến thăm tôi.
Cuộc điện thoại duy nhất là của "người chị em tốt" Lê San gọi đến.
Cô ta nói rằng tôi chỉ bị thương nhẹ mà còn lên hot search, để nổi tiếng mà dùng thủ đoạn thấp kém, làm mất mặt gia đình họ Lê.
Mẹ đang rất tức giận, cô ta luôn dỗ dành mẹ, bảo tôi lập tức về nhà xin lỗi mẹ.
Tôi cười lạnh một tiếng và nói: "Cô là cái thá gì mà tôi phải nghe theo, đồ não tàn!".
Sau đó tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi nhớ lại, kiếp trước tôi cũng đã nhận được cuộc điện thoại này.
Rồi tôi không màng đến vết thương, mà trở về nhà, hạ mình xin lỗi mẹ.
Kết quả là mẹ không hỏi thăm gì tới vết thương của tôi, mà chỉ mắng tôi không thương tiếc.
Mẹ còn nói tôi tự chuốc nhục, hạ mình làm diễn viên.
Để tôi "thức tỉnh", mẹ phạt tôi quỳ suốt buổi chiều, đến khi tôi kiệt sức ngất xỉu thì mới cho người đưa tôi về bệnh viện.
Bây giờ nghĩ lại, những năm tháng đó của kiếp trước, tôi thật sự buồn cười.
Anh trai tôi quả nhiên là kiểu người trung thành như một chú chó, vì tôi đã chửi Lê San mà luôn trở thành người đầu tiên trong hai kiếp đến thăm tôi ở bệnh viện.
Nhìn anh ta tức giận đến nhảy dựng trước mặt tôi, lòng tôi càng trở nên lạnh lùng.
"Lê Tử Mạt, em vừa mới chửi San San đấy à!"
Biết rõ mối quan hệ mập mờ giữa hai người họ, trong lòng tôi càng thấy chán ghét, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh trai, anh đang nói gì thế? Em chửi cô ấy khi nào?"
"Em vẫn không chịu nhận, San San vừa gọi điện cho em xong đã khóc không ngừng, anh hỏi có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng không nói."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện