Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng – Chương 51.1

Chương 51: Đoàn tụ

 

Tiếng ồn ào và náo động của khu dạy học như tan biến, thế giới như trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của họ.

 

Thiệu Bảo Toàn kinh ngạc, không biết nên khiếp sợ hay không tin nổi. Sơ Ngữ nói rõ từng từ, nhưng sao cậu lại nghe không rõ? Cậu không thể tin rằng mẹ mình đã bắt cóc cậu từ tay cha mẹ ruột.

 

Cậu bối rối một lúc lâu, cuối cùng hiểu ra lời Sơ Ngữ nói, cậu lẩm bẩm: “Sao có thể thế được? Sao có thể…"

 

Không giống lần trước, lần này cậu không thể phủ nhận ngay lập tức.

 

Sơ Ngữ đưa ra tờ tài liệu, đặt trước mặt cậu: “Đây là kết quả so sánh DNA của cậu và cha mẹ ruột. Không có mười phần chắc chắn, tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn."

 

Thiệu Bảo Toàn cầm tài liệu, ngỡ ngàng nhìn. Tờ giấy mỏng nhưng như nặng ngàn cân, đè lên tay hắn. cậu nhìn chằm chằm vào bìa trắng, không dám mở ra. Dường như mở ra rồi, mọi chuyện sẽ khác đi.

 

Sơ Ngữ không thúc giục, biết rằng cậu phải tự vượt qua.

 

Sau hồi lâu do dự, Thiệu Bảo Toàn lấy hết can đảm mở tài liệu. Nếu đó là sự thật, nó sẽ không thay đổi chỉ vì cậu do dự. Dù hiện tại hay tương lai, cậu đều phải đối mặt.

 

Cậu lặng lẽ lật từng trang tài liệu. Ảnh chụp cặp đôi trung niên trên giấy khiến cậu cảm thấy thân thiết, như có một sự gắn kết không lời, dù không biết đó có phải tâm lý tác động hay không.

 

Sơ Ngữ thấy cậu xem xong vẫn bình tĩnh, không thể đoán được suy nghĩ của cậu, liền thử hỏi: “Họ muốn gặp cậu, tôi đã khuyên họ đợi. Hiện giờ họ đang chờ ở văn phòng hiệu trưởng, cậu có muốn gặp họ không?"

 

Thiệu Bảo Toàn không biểu hiện gì, chỉ gật đầu: “Gặp thôi."

 

Sơ Ngữ không chắc cậu nghĩ gì. Với một thiếu niên 17 tuổi, đây là biến cố lớn, bất kỳ phản ứng nào cũng có thể hiểu được.

 

Họ cùng đi về phía văn phòng hiệu trưởng. Chưa đến nơi, cửa văn phòng đã mở ra, vợ chồng nhà họ Tiêu vội vàng bước ra. Trần phu nhân nắm tay Tiêu Cảnh Bình, nôn nóng hỏi: “Có phải cậu ấy ađến không? Là cậu ấy phải không?"

 

Bà vẫn luôn lắng nghe, nghe tiếng bước chân ngoài cửa liền vội ra.

Tiêu Cảnh Bình nhìn Thiệu Bảo Toàn, mắt lệ rưng rưng: “Đúng vậy, Tiểu Vân, là con chúng ta."

 

Trần phu nhân nước mắt tuôn rơi, như có sợi dây mẫu tử thiêng liêng, dù không nhìn thấy, bà cũng nhận ra Thiệu Bảo Toàn ngay lần đầu tiên. Bà bước nhanh tới, ôm chặt cậu vào lòng, khóc nức nở: “Con của mẹ, mẹ nhớ con lắm…"

 

Tiêu Cảnh Bình cũng tiến lên, ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng. Người kiên cường như ông lúc này cũng không thể kiềm chế được những giọt nước mắt.

 

Thiệu Bảo Toàn ban đầu mơ hồ và lúng túng, nhưng khi cảm nhận được những giọt nước mắt nóng bỏng của họ, cậu cảm thấy một cảm giác an tâm lạ lẫm. Đó là cảm giác mà suốt mười bảy năm qua cậu chưa từng có.

 

Cha mẹ dưỡng dục cậu luôn kể cho cậu nghe về những khó khăn và vất vả của họ, khiến cậu luôn cảm thấy áy náy. Nhưng chưa bao giờ cậu có được sự ấm áp và ôn nhu của cha mẹ.

 

Giờ đây, khi biết được đôi vợ chồng này chính là cha mẹ ruột của mình, cậu không còn thấy khó hiểu về những đãi ngộ bất công trước kia. Trong lòng cậu có chút buồn bã, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Sống mười mấy năm với lòng áy náy là một gánh nặng rất lớn.

 

Nhìn gia đình đoàn tụ, Sơ Ngữ cảm thấy rất vui mừng cho họ. Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Giản Diệc Thừa gọi tới: “Anh tới rồi, em đang ở đâu?”

 

Sơ Ngữ nhìn xuống dưới lầu, thấy anh đứng đó: “Anh hướng lên trên xem, lầu bảy.”

 

Giản Diệc Thừa ngẩng đầu, nhìn thấy Sơ Ngữ đang vẫy tay: “Anh nhìn thấy em rồi, anh lập tức qua đây.”

 

“Được, em chờ anh.”

 

Cô vừa gọi Giản Diệc Thừa để anh đem Lão Hổ tới. Lão Hổ, con ch.ó đã bảo vệ tiểu chủ nhân suốt mười mấy năm, giờ đây đã đến lúc nó có thể an tâm nhắm mắt. Nó đã sắp không còn sức lực, nhưng khi nghe được Sơ Ngữ có thể giúp tiểu chủ nhân tìm lại người nhà, nó đã kiên trì đến tận lúc này.

 

Giản Diệc Thừa đến, cẩn thận giao Lão Hổ cho Sơ Ngữ. "Lão Hổ, Lão Hổ, em kiên trì thêm chút nữa, cha mẹ của em đã tới đón em rồi."

 

Lão Hổ đôi mắt đột nhiên mở, ánh mắt tỏa sáng, thậm chí hơi xoay đầu để tìm hình bóng của chủ nhân và gia đình. Đây chính là hồi quang phản chiếu.

 

Tiêu Cảnh Bình nhìn thấy Sơ Ngữ đang ôm một con ch.ó vội vàng chạy tới, cảm thấy một cảm giác quen thuộc: “Tiểu Hổ?”

 

Thiệu Bảo Toàn nhìn theo ánh mắt của cha, vui mừng kêu lên: “Lão Hổ, ngươi cũng tới!”

 

Trần phu nhân vội vàng nắm lấy tay Tiêu Cảnh Bình: “Ngươi nói là Tiểu Hổ?” Ngày mà con trai họ mất tích, Tiểu Hổ cũng biến mất theo. Cảnh sát nói nó có thể đã đuổi theo bọn buôn người hoặc đã gặp chuyện chẳng lành. Từ đó, họ không nuôi thêm con ch.ó nào nữa, ngoại trừ A Sanh – chó dẫn đường được bạn bè tặng vài năm trước.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com