Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng – Chương 60.2

Hai người liền tìm đến nhà của Vương Thiện Vu. Khi họ đến, thấy Vương Thiện Vu đang kéo vali, có vẻ như chuẩn bị đi đâu đó.

 

“Vương tiên sinh định đi đâu vậy?” Lâm Lang đứng chắn cửa, khoanh tay cười lạnh.

 

Vương Thiện Vu, hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao, hơi béo, trông rất bình thường, dễ bị lẫn trong đám đông. Chỉ có đôi mắt sắc sảo của anh ta là tạo ấn tượng mạnh.

 

Lúc này, thấy Lâm Lang trong bộ cảnh phục, Vương Thiện Vu lập tức đổ mồ hôi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bộ dạng có tật giật mình của anh ta khiến không ai là không nghi ngờ. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lâm Lang lập tức lấy ra còng tay, định bắt anh ta trước rồi hỏi sau. Nhưng Giản Diệc Thừa ngăn lại “Vương tiên sinh, không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một số việc mà thôi.”

 

Vương Thiện Vu lau mồ hôi, lùi hai bước, rồi nghiêng người mời họ vào.

 

Khi cả ba ngồi trong phòng khách, Vương Thiện Vu không đợi Giản Diệc Thừa đặt câu hỏi đã vội vàng nói: “Anh cảnh sát, tôi biết các anh đến vì chuyện gì. Tôi có thể thề, lô s.ú.n.g đó không có vấn đề, tôi chỉ cung cấp s.ú.n.g giả, hoàn toàn không thể gi//ết người! Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, làm ăn nhỏ, không có lý do gì để cung cấp s.ú.n.g thật cả.”

 

Anh ta vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh, biểu hiện rất khẩn trương.

 

Lâm Lang cười nhạo: “Chúng tôi còn chưa nói gì, sao anh đã biết lô s.ú.n.g có vấn đề? Anh không phải là tự lạy ông tôi ở bụi này sao?”

 

Vương Thiện Vu lại lau mồ hôi: “Anh cảnh sát anh đừng dọa tôi, ch//ết nhiều người như vậy, chuyện lớn như vậy sao tôi có thể không biết? Dù sao tin tức cũng đã lan truyền, tôi biết đến cũng không phải chuyện lạ.”

 

“Tin tức này là ai nói cho anh?” Giản Diệc Thừa bình tĩnh hỏi.

 

"Vài người đã đăng lên vòng bạn bè, tôi nhìn thấy từ bạn bè trong giới. Tôi thề rằng lô s.ú.n.g đó không có vấn đề. Tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy…"

 

"Vậy sao anh lại chạy trốn?" Lâm Lang cười lạnh hỏi.

 

"Tôi sợ chứ sao, tôi sợ những người đó đổ lỗi lên đầu tôi. Họ không giống cảnh sát mấy anh, họ không phân biệt phải trái. Nếu họ đổ oan cho tôi, nói rằng tôi cung cấp s.ú.n.g khiến con họ ch//ết, rồi đến tìm tôi trả thù thì sao?"

 

Những người ch//ết đều không phải người bình thường, đều có bối cảnh thâm hậu. Anh ta chỉ là một người bình thường, dựa vào mối quan hệ với Cố Minh Đức để giữ vững vị thế. Giờ chỗ dựa của anh ta đã ch//ết, và nguyên nhân cái ch//ết có thể liên quan đến lô s.ú.n.g của anh ta, anh ta có chín cái mạng cũng không đủ đền! Không chạy thì chỉ có chờ ch//ết.

 

Giản Diệc Thừa và Lâm Lang liếc nhau, đã tin lý do của anh ta.

"Vậy lô s.ú.n.g này xuất phát từ đâu?"

 

"Là từ một người bạn hợp tác lâu năm, câu lạc bộ của tôi đều lấy s.ú.n.g từ chỗ anh ấy." Vương Thiện Vu nói, rồi đưa một dãy số điện thoại cho Lâm Lang.

 

Giản Diệc Thừa lại hỏi: "Anh chắc chắn rằng lô s.ú.n.g đó khi giao cho anh không có vấn đề gì?"

 

"Chắc chắn, rất chắc chắn, Cố Minh Đức là nguồn sống của tôi. Cậu ấy giao cho tôi việc gì, tôi đương nhiên phải làm tốt. Lô s.ú.n.g này tôi đã kiểm tra kỹ, kể cả đạn, đều không có vấn đề gì."

 

"Vậy ngươi giao lô s.ú.n.g này cho ai? Là tự mình giao cho Cố Minh Đức sao?"

 

"Không, tôi giao cho Lâm Nhất Ba."

 

"Lâm Nhất Ba?"

 

"Đúng vậy, anh ta luôn giúp Cố Minh Đức làm việc, lần này phụ trách toàn bộ đạo cụ trên đảo. Khi tôi giao s.ú.n.g cho anh ta, anh ta đang kiểm tra lại các đạo cụ khác. Nghe nói mọi đạo cụ trên đảo đều do anh ta bố trí."

 

Rời khỏi nhà Vương Thiện Vu, đã là bốn giờ chiều. Lâm Lang và Giản Diệc Thừa chưa kịp ăn trưa, liền ghé vào một tiệm ven đường mua hai hộp cơm, ngồi trên xe ăn xong rồi vội vàng đến nhà Lâm Nhất Ba.

 

Mãi đến hơn 8 giờ tối, hai người mới lái xe về đến trụ sở.

 

Không chỉ có họ, mà cả đội cũng đều bận rộn suốt ngày không nghỉ. Vụ án này có số người tử vong lớn, liên quan rộng, là chưa từng có. Đội hình cảnh đều quá tải, Cố Cục đã phải điều người từ các khu khác đến hỗ trợ, nói rằng ngày mai sẽ có người tới.

 

“Chúng ta đã thăm hỏi Vương Thiện Vu và Lâm Nhất Ba. Cả hai đều khẳng định rằng s.ú.n.g trong tay họ không có vấn đề. Cố Minh Đức ngay từ đầu đã yêu cầu Vương Thiện Vu cung cấp s.ú.n.g giả, vì vậy khả năng họ tự gi//ết nhau là rất nhỏ.”

 

Từ đầu, họ đã biết khả năng này rất nhỏ, nên tập trung vào hướng điều tra mưu sát.

 

“Vậy động cơ là gì? Hung thủ có thù oán gì với cả mười hai người, hay chỉ với một hoặc vài người, còn những người khác chỉ là nạn nhân liên đới?”

 

“Những người này đều là con nhà giàu, cuộc sống hàng ngày không đua xe, thì cũng uống rượu, tán gái, chơi game, mối quan hệ xã hội phức tạp, dễ gây thù chuốc oán. Nhưng đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, không đến mức phải gi//ết cả đám. Còn về tình sát, họ thay bạn gái rất thường xuyên, nhưng đa phần là vì tiền, chia tay cũng không có mâu thuẫn lớn.”

 

“Xác định động cơ gi//ết người không dễ, nên chúng ta tập trung vào lô súng. Lô s.ú.n.g này từ đâu mà ra? Ai đã thay đổi nó? Chắc chắn người thay đổi s.ú.n.g là hung thủ hoặc đồng lõa, chỉ cần tìm ra người này, vụ án sẽ dễ giải quyết.”

 

Vấn đề là, liệu có thể tìm ra người này không?

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com