Dáng vẻ thoái thác này của anh hiển nhiên không thuyết phục được bọn họ, nhưng buổi sáng vừa mới dùng thuốc hạ sốt xong, nếu bây giờ dám uống rượu, chẳng phải là lấy mạng của mình ra đánh cuộc sao?
Khóe miệng Lý Nhiễm bắt ý cười: "Chú Hứa. Chú đây là rắp tâm muốn ép buộc Nam Phương uống rượu cùng mọi người trong khi anh ấy vừa mới uống thuốc cảm sao?"
"Chú thì có rắp tâm gì? Chỉ là muốn chứng thực xem tin đồn là thật hay giả thôi."
"Tôi thấy chú Hứa không phải là đang chứng thực lời đồn mà là muốn đem chuyện bịa đặt kia một hai phải làm Nam Phương thừa nhận đúng không?"
Nói xong, cô rót một ly rượu.
"Các vị đến hôm nay phần lớn là trưởng bối của tôi và Nam Phương, theo đạo lý trưởng bối kính rượu, bọn tôi không thể không uống. Nếu các vị thật là vì năm mới muốn đến chúc Tết thì tôi thay Nam Phương uống ly rượu này."
"Nhưng mà, nếu các vị… hôm nay là đến cố ý kiếm chuyện, một hai phải ép Nam Phương uống ly rượu này mà nói… vậy hành vi của các vị chú bác đây thật khiến người khác không tôn trọng được, ly rượu này chúng tôi càng không uống."
Câu này của cô cũng đủ rõ ràng, bọn cáo già này nếu lại muốn mạnh mẽ ép buộc Hạ Nam Phương uống rượu thì đúng là lòng dạ khó lường, rắp tâm hãm hại.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Lý Nhiễm đã uống cạn ly rượu trong tay.
Bọn họ nhìn nhau.
Trên mặt Lý Nhiễm đầy ý cười, nâng ly rượu: "Chú bác, tôi mời."
Hạ Nam Phương nhìn cô, trong ánh mắt cuộn sóng bao la hùng vĩ xuất hiện các loại cảm xúc khác nhau.
Cuối cùng đè nén hết những cảm xúc đó xuống trong lòng, không nói gì.
Bọn họ sôi nổi cụng ly.
Nhưng mà có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, đặc biệt cô và Hạ Nam Phương có bối phận nhỏ nhất, hơn nữa lúc nãy cô tự mình khoác lác nói muốn uống thay cho Hạ Nam Phương. Kết quả chỉ mất vài phút cô đã uống hết sáu ly rồi.
Ly uống rượu không lớn, nhưng cộng lại cô cũng đã uống ít nhất một lít rượu trắng lớn.
Đây là bữa cơm mà Hạ Nam Phương sốt ruột nhất từng ăn.
Lý Nhiễm uống đại khái ba lít rượu, cuối cùng cũng kính người trên bàn xong.
Trạng thái cô vẫn còn được, ý thức thanh tỉnh, dường như không có việc gì mà ngồi ăn, nhưng sớm đã ngà ngà. Bữa cơm này ăn gần hai tiếng đồng hồ, sau đó tống cổ bọn họ đi sạch sẽ.
Bây giờ Hạ Nam Phương mới vội vã đi vào phòng xem tình hình Lý Nhiễm như thế nào, sau khi ăn xong Lý Nhiễm không chịu được nữa, vừa kết thúc lập tức ngã vào phòng ngủ.
Toàn bộ quá trình cô đều thanh tỉnh, còn lễ phép tạm biệt bọn tiểu nhân đó.
Vừa ngã xuống giường cô đã ngủ say như chết.
Hạ Nam Phương đi đến bên giường nhìn cô, thấy sắc mặt cô hồng hồng, nên gọi bác sĩ đến.
Khi bác sĩ bảo mọi thứ bình thường thì Hạ Nam Phương mới thả lỏng được. Nghĩ thầm chờ anh khỏe lên rồi phải thu thập một đám cáo già khốn nạn kia mới được.
Phân phó Khổng Phàn Đông làm vài chuyện, thu hồi toàn bộ những sản nghiệp dưới danh nghĩa của Hạ phu nhân lại, không cho hai người cậu kia kinh doanh nữa.
Còn đám người ở nhà cũ Hạ gia kia, từ năm nay bắt đầu dừng chia hoa hồng.
Còn Hứa Văn Bân, anh sẽ ép c.h.ế.t cọng rơm cuối cùng của bọn họ.
Những người đó bị Hứa Văn Bân xúi giục mới đến, vốn định thừa dịp ông nội bệnh tình nguy kịch, anh vừa mới phẫu thuật, thì nhiều ít có thể mòn rút được chỗ tốt. Nào biết những người người căn bản chỉ là đồ nhu nhược, chỉ hai ba câu nói của Hạ Nam Phương, bọn họ đã sợ đến mức không nói được gì, vô luận Hứa Văn Bân có nói cái gì bọn họ đều không tin.
Hứa Văn Bân hận sắt không thành thép.
Tóm lại, lần này Hứa gia cũng coi như là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hoàn toàn đắc tội với Hạ Nam Phương.
____
Lý Nhiễm bị nóng mà tỉnh lại.
Cô vừa chớp mắt một cái, đầu óc ong ong, nhìn thấy Hạ Nam Phương nằm bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.
Chờ đến khi nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay mới lập tức loạng choạng ngồi dậy, định đi ra ngoài gọi bác sĩ đến xem vết thương cho Hạ Nam Phương.
Nhưng vừa ngồi dậy đã bị Hạ Nam Phương lôi trở lại giường.
Cô thật cẩn thận không đụng vào vết thương của anh: "Anh thế nào rồi?"
Vừa rồi có lẽ Hạ Nam Phương cũng đã ngủ, giọng nói hơi khàn: "Bác sĩ khám xong rồi thay thuốc, không có chuyện gì."
"Thật sự?"
Lý Nhiễm không tin lắm, kỹ thuật diễn hôm nay của anh hoàn toàn nhìn không ra anh là người bệnh.
Hạ Nam Phương gật đầu: "Thật sự."
Lý Nhiễm một lần nữa nằm xuống, hai người nằm đối diện nhau.
"Hôm nay tôi không làm ông nội mất mặt chứ?" Cô không nhớ rõ bản thân ở trên bàn rượu làm gì rồi, cô chỉ nhớ rõ mình uống ly rượu thứ nhất, sau đó thì mơ màng không nhớ gì nữa.
"Không có. Ông nội sẽ rất tự hào vì em."
"Vậy là tốt rồi."
Hạ Nam Phương nghiêng đầu, cố sức giơ tay, thâm tình nhìn cô, sờ sờ trán cô: "Anh cũng vậy."
"Hả?"
"Anh cũng… tự hào về em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện