Xuyên không, ta trở thành trân bảo phá án – Chương 316

La Chiêu lại nghe nói, Chi đội trưởng Hứa còn dẫn theo thầy của anh ta đến, thầy của anh ta có mối quan hệ tốt với Quách Bình An, hai ông lão gặp mặt rồi uống rượu, cũng tâm sự chuyện xưa, không biết đã nói gì.

Chuỗi hoạt động này lại thêm một tầng phiền muộn cho La Chiêu.

Những ngày sau đó, lúc rảnh rỗi Lâm Linh thường xuyên cắm đầu vào việc nắn tượng. Bởi vì Đào lão phái người gửi đến năm cái khuôn sọ người cổ đại giống hệt nhau, giáo sư Phương cho Lâm Linh sử dụng một cái.

Lâm Linh đã chọn 80 điểm đặc trưng trên khuôn sọ này, xác định độ dày mô ở mỗi điểm đặc trưng, sau đó bắt đầu tạo hình bằng đất sét.

La Chiêu biết chuyện này, anh ta cũng mong muốn được thấy kết quả của Lâm Linh. Nếu kỹ thuật này thực sự có thể sử dụng được, thì sau này nếu gặp phải những vụ án khó giải quyết mà chỉ còn lại xương, có thể xem xét sử dụng kỹ thuật phục hồi diện mạo hộp sọ để xác định dung mạo của người chết.

Lễ Quốc Khánh đã qua gần một tháng, đến cuối tháng mười, khuôn sọ mà Lâm Linh đang làm sẽ hoàn thành trong ba bốn ngày nữa.

Giáo sư Phương cũng sắp hoàn thành, hai người đều sợ bị ảnh hưởng lẫn nhau, nên khi tạo hình bọn họ làm riêng, Không ai biết đối phương đã tạo ra một hình dạng như thế nào.

Biết Lâm Linh sắp hoàn thành nhiệm vụ, giáo sư Phương hẹn với cô, chờ khi Lâm Linh hoàn thành, cô sẽ mang tác phẩm của mình đến phòng làm việ của giáo sư Phương, hai người đối chiếu, sau đó thông báo cho Đào lão.

Gần đây, La Chiêu vẫn bận rộn tìm kiếm tung tích của Hồ Quyên, còn Mã Quốc Bình thì vẫn đang bị truy nã, không biết ông ta trốn ở đâu. Vụ này chưa có kết quả, vụ án g.i.ế.c người ở tòa nhà bỏ hoang không thể kết thúc, La Chiêu tạm thời phải chờ.

Trưa hôm đó, La Chiêu đột nhiên nhận được một cuộc gọi cầu viện từ một đồn cảnh sát, nói bọn họ đã phát hiện một xác c.h.ế.t nam trong một lều trồng dưa ở khu vực giáp ranh giữa thành phố Giang Ninh và thành phố Đào Hà – thành phố lớn thứ hai của tỉnh Đông Xuyên.

Bốn mươi phút sau, một số xe cảnh sát đã đến địa chỉ do đồn cảnh sát báo cáo.

Nhưng khi bọn họ đến, đã có một số xe cảnh sát đến trước bọn họ.

Từ những dòng chữ được phun trên những chiếc xe này, người ta có thể thấy những người này đến từ Đại đội cảnh sát hình sự khu vực Hưng Bắc, thành phố Đào Hà.

La Chiêu nhíu mày, dừng xe quan sát địa hình xung quanh.

Cái lều trồng dưa đó được dựng ở rìa rừng, nơi đó là ranh giới giữa khu Nam Tháp, thành phố Giang Ninh và khu vực Hưng Bắc, thành phố Đào Hà, nếu tính theo bia giới tuyến, cái lều trồng dưa sát rừng thuộc khu vực Hưng Bắc.

Như vậy, quyền sở hữu người c.h.ế.t hơi khó xác định, có lẽ phía Hưng Bắc cũng nhận được báo cáo và đến đây. Chỉ là bọn họ đến sớm hơn một chút.

Thành phố Giang Ninh là thủ phủ của tỉnh Đông Xuyên, kinh tế khá phát triển. Nhưng trong những năm gần đây thành phố Đào Hà phát triển tốt hơn, tình hình kinh tế còn tốt hơn cả Giang Ninh.

Là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Đông Xuyên, nó có tham vọng trở thành thành phố trực thuộc trung ương, cũng không phục Giang Ninh, thủ phủ của tỉnh. Điều này cũng ảnh hưởng đến suy nghĩ của một số người dân Đào Hà.

Từ khi La Chiêu nhậm chức, anh ấy chưa từng hợp tác với khu vực Hưng Bắc, nên không hiểu phong cách làm việc của bọn họ, vì vậy anh ấy không biết những người cảnh sát của khu vực Hưng Bắc đang nghĩ gì, liệu bọn họ có muốn để đại đội La Chiêu tham gia vào vụ án này hay không.

Lúc này, có hơn mười cảnh sát của khu vực Hưng Bắc đang canh gác xung quanh lều trồng dưa, một số người đang tiến hành công tác giám định dấu vết. Dây cách ly đã được căng lên, ngăn chặn những người dân đang đứng xem từ xa.

Sau khi La Chiêu dẫn người đến, những người của khu vực Hưng Bắc cũng nhìn thấy ngay lập tức.

Bởi vì địa điểm này khá nhạy cảm, lúc bọn họ nhìn thấy những chiếc xe đến, bọn họ cũng đoán được những chiếc xe cảnh sát này đến từ thành phố Giang Ninh.

Có khả năng vụ án này là vụ g.i.ế.c người, một khi xác định, đó là vụ trọng án, vì vậy người dẫn đầu nhóm đến từ khu vực Hưng Bắc là Đại đội trưởng của bọn họ, Trần Nhất Quang.

Nhìn thấy La Chiêu và những người khác xuống xe, Trần Nhất Quang bước đi nhanh về phía bọn họ, anh ta dừng lại cách La Chiêu khoảng hai đến ba mét, nói: "La đội, nơi này cách chỗ anh có chút xa đấy."

La Chiêu thản nhiên nói: "Xa hay gần không quan trọng, mảnh đất này thuộc khu vực của chúng tôi, nhận được báo cáo, tôi chắc chắn phải đến."

Tuy nhiên, Trần Nhất Quang lại nói: "Đúng là đất thuộc khu vực của các anh, nhưng cái lều trồng dưa ở đây lại vượt ranh giới, thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Nếu không tin, anh có thể xem tấm bia giới tuyến bên đường."

Tất nhiên La Chiêu đã nhìn thấy tấm bia giới tuyến, nhưng anh ấy đã đến đây, nếu bị Trần Nhất Quang lừa đi bằng vài lời, thì không phù hợp với tính cách của anh ấy.

Anh ấy nói: "Cái lều trồng dưa đúng là vượt ranh giới, nhưng khu vực trồng dưa thì không, thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Nơi xảy ra vụ án không nhất thiết chỉ giới hạn trong cái lều trồng dưa đó, khu vực trồng dưa và môi trường xung quanh đều có thể để lại dấu vết."

"Hơn nữa, bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy t.h.i t.h.ể nạn nhân, không rõ cái lều trồng dưa là hiện trường đầu tiên hay hiện trường phi tang, vì vậy việc xác định quyền thuộc vụ án ngay bây giờ là hơi sớm."

Bác sĩ pháp y Cúc và Lâm Linh đều mang theo thiết bị giám định dấu vết, cả hai nghe La Chiêu và Trần Nhất Quang đấu khẩu với nhau, không ai lên tiếng làm phiền bọn họ.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com