XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ – CHƯƠNG 6: LÊN KẾ HOẠCH

Diệp Vãn Thanh nhanh chóng thu xếp lại gói đồ đã chuẩn bị từ trước, chỉ để lại một ba lô du lịch mang trên lưng. Đồ ăn còn lại, nàng chia ra vài lần, đều chuyển sang chỗ Bạch Tuyên Âm bên kia.

"Thật sự suy nghĩ kỹ rồi?" 

Hắn cũng tìm một cái ba lô để nhét đồ vào.

"Dự định khi nào đi?"

"Tối nay."

Bạch Tuyên Âm dừng động tác, nghiêm túc nói với nàng: 

"Diệp Vãn Thanh, ta khuyên ngươi nên đi vào ban ngày thì tốt hơn."

"Ta đã quan sát hoạt động của Zombie mấy ngày nay. Ban ngày, chúng sẽ di chuyển trong một phạm vi nhất định, hành động chậm chạp, phản ứng cũng chậm. Ngược lại, ban đêm chúng sẽ đặc biệt hung hãn nhạy bén, hoạt động phạm vi cũng rộng hơn. Vì vậy hành động vào ban ngày tương đối có lợi hơn."

Diệp Vãn Thanh không ngờ hắn ta lại quan sát cẩn thận như vậy, nghĩ lại thì nàng vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút vẫn hơn. 

Nàng gật đầu, đổi ý nói: "Vậy đổi thành sáng mai rời đi đi. Lát nữa ta sẽ nghiên cứu tuyến đường. Đúng rồi, ngươi dự định sẽ ở lại đây mãi sao?"

"Không không! Ngươi đi ta cũng đi theo ngươi chứ. Bây giờ trong toà nhà này e là chỉ có mình ta sống sót. Ngươi không ở đây nữa thì ta ở lại đây cũng có ích gì."

Bạch Tuyên Âm suy đi nghĩ lại rất nhiều lần, sau cùng mới đưa ra quyết định này. Thay vì bị Zombie vây c.h.ế.t ở chỗ này, không bằng đi trước một bước, nói không chừng còn có thể gặp được đồng đội, lập thành đội ngũ, cùng nhau trải qua mạt thế.

Diệp Vãn Thanh không ngờ hắn ta vậy mà quyết định sẽ cùng mình rời đi. Nàng có chút ngoài ý muốn.

Bất quá, đầu óc nàng vẫn giữ được sự tỉnh ráo. Lý trí nàng luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, trong tận thế lòng người khó đoán, không có tình bạn tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.

Tuy vậy, Diệp Vãn Thanh cũng không từ chối, nàng im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi có xe không?"

"Có a." Hắn bị hỏi bất ngờ, cơ thể theo phản xạ tự nhiên trả lời ngay lập tức.

Trong nháy mắt hắn tưởng chừng như mình đang ở trong buổi hẹn hò, mấy bạn nữ cũng thường hay hỏi hắn câu đó.

Thế là vô ý thức trả lời một câu, hậu tri hậu giác mới phản ứng được.

"Vậy được, có xe để thuận tiện hơn nhiều."

Bạch Tuyên Âm hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía dưới tầng: 

"Ngươi có thấy chiếc xe nhỏ trước cửa tòa nhà A không? Đó là xe của ta. Ngày mai chúng ta sẽ leo xuống từ ban công, từ đây đến cửa tòa nhà A khoảng một trăm mét, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi."

Diệp Vãn Thanh nhìn theo hướng hắn nói, một chiếc xe màu hồng với hoa văn lòe loẹt đậu giữa rừng xe đen trắng, trông đặc biệt nổi bật. Thấy vậy, khóe miệng nàng nhịn không được nhếch lên: "Chiếc xe màu hồng đó là của ngươi sao?"

Hắn nhanh chóng dời chủ đề.

"Đêm qua ta thấy, bên tòa nhà của ngươi không có ánh sáng, có lẽ nguồn điện bị hỏng. Vừa vặn ta có một chiếc đèn pin nhỏ, ngươi cứ cầm lấy, để phòng khi cần thì lấy ra dùng."

Hắn đã nhận lấy nhiều thức ăn của nàng như vậy, Diệp Vãn Thanh cũng không khách sáo, không chút do dự liền đồng ý ngay: "Đèn pin dùng được bao lâu? Có đầy pin không?"

"Đầy pin! Trước đó ta có làm một máy phát điện nhỏ ở nhà để tập thể dục." 

Bạch Tuyên Âm đặt đèn pin vào giỏ nhỏ, thuận theo dây thừng truyền sang chỗ nàng.

Diệp Vãn Thanh thầm nghĩ, trách không được tối hôm qua nhìn sang, thấy nhà hắn vẫn điện đèn sáng trưng.

Hai người trò chuyện một lúc, đang lúc chuẩn bị tắt điện thoại, nàng vội gọi Bạch Tuyên Âm lại. 

Diệp Vãn Thanh không thích bị quay xe vào phút cuối, nên nàng chủ động hẹn trước thời gian với hắn.

"Ngày mai chín giờ sáng chúng ta sẽ rời đi. Nhớ đấy!"

Bóng đêm mờ ảo, m.ô.n.g lung. Mây trôi lơ lửng bốn phía, che khuất cả bầu trời. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết trắng bay khắp nơi.

Diệp Vãn Thanh đang say giấc mộng, bị đông cứng mà tỉnh dậy.

Nàng nhận ra, thời tiết đang thay đổi. Nàng run rẩy rời giường, lấy thêm chăn đắp kín người. Qua một lúc lâu, toàn thân vẫn bị cái lạnh vây quanh, mặc dù đã quấn thêm chăn nhưng không ấm hơn tí nào, ngược lại càng thêm buốt giá.

Nàng không tiếp tục ngủ nữa, nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, điều này làm nàng cảm thấy quái dị không thôi. 

Không thể nói rõ lý do, giống như một quả b.o.m đang được đặt sẵn, chờ một ngày nào đó khi buông lỏng cảnh giác sẽ "bùm" một tiếng mà nổ tung.

"Két —— Ken két ——"

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động, Diệp Vãn Thanh lập tức nín thở, tim nàng thắt lại. Là ai? Đến tột cùng là ai đang mở cửa?

Đó là âm thanh của việc mở khóa nhưng đưa không đúng vị trí nên mở không được. Bởi vậy, chìa khoá không ngừng xoay tròn vặn vẹo phát ra âm thanh.

Xung quanh quá yên tĩnh, Diệp Vãn Thanh thậm chí còn nghe được tiếng thở của mình. Bên ngoài, tiếng mở khoá vang lên trong đêm tối, càng thêm âm trầm kinh khủng.

Nàng không kịp mặc áo khoác, rút ra con d.a.o bên cạnh giường, nắm chặt trong tay. Tay kia thì bật đèn pin, từng bước chậm rãi ra khỏi phòng.

Dù đã cố ý bước nhẹ nhất có thể, nhưng động tác bên ngoài không những không giảm bớt, ngược lại càng thêm quyết liệt.

Ánh đèn chiếu tới, Diệp Vãn Thanh nương theo ánh sáng, nhìn thấy lờ mờ quang cảnh bên ngoài cửa nhà mình!

Chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc là ai? Tim nàng đập thình thịch, ghé mắt nhìn qua mắt mèo để xem tình hình bên ngoài ——

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com