(Chanh: Quên mất, Chanh đổi xưng hô namnu9 thành anh-em từ chương này trở đi nhé)
Tống Dư Hoài mở miệng giải thích: "Vừa rồi không cẩn thận đ.â.m trúng… Ninh tiểu thư. Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, xin đừng reup, reup không vui, reup sẽ bị người đời cười chê, reup sẽ khiến bản thân thêm nghiệp. Kể cả mấy người làm youtuber nữa nhé! Cứ lấy bản dịch của Chanh đọc mà đăng không xin phép đi, có ngày ẻ chảy đừng hỏi tại sao lại nghiệp ác!!!!
Chúc các bạn iu đọc truyện vui vẻ nhó, đừng quên vote 5 sao cho pết Chanh iu nhó *bắn tim*
"Cảm thấy có chút quen mắt, chắc là nhận nhầm người rồi."
"Nhưng mà, anh và Ninh tiểu thư ……"
Tôi hoàn hồn, thay Cố Trần trả lời: "Tôi là người giúp việc của anh ấy."
Biểu cảm bình tĩnh của Tống Dư Hoài xuất hiện một tia rạn nứt, không thể tin nổi lại pha chút "May quá", nhưng nhanh chóng bị che giấu.
Cố Trần và Tống Dư Hoài lại nói chuyện vài câu, nhắc đến những từ như "Dự án", "Hợp tác" gì đó.
Từ đầu đến cuối, tôi đều không nghe thấy bất kỳ thông tin gì liên quan đến nữ chính từ miệng hai người họ.
Đầu tôi hơi ngứa, não bắt đầu hoạt động rồi đây. Không biết bị Cố Trần kéo về nhà lúc nào luôn.
Cố Trần trông có vẻ rất tức giận: "Tại sao anh không nhìn em, em lại chạy đi?"
Tôi: "?"
Tôi kể lại toàn bộ sự việc xảy ra từ lúc tôi thức dậy đến giờ.
"Em không có chạy trốn, em chỉ muốn đi mua đồ ăn sáng thôi, đi được nửa đường thì phát hiện ra mình không có tiền.
"Làm ơn đừng buộc tội em một cách vô cớ có được không? Em rất có đạo đức nghề nghiệp đấy."
Cố Trần nghi ngờ nhìn tôi.
"Em phát 'tài' rồi."
Sau đó Cố Trần ném cho tôi một chiếc thẻ: "Không giới hạn số dư, cứ tiêu thoải mái."
Mắt tôi sáng rực.
"Vậy em có thể dùng tiền trong thẻ để bồi thường gương chiếu hậu cho anh không?"
Cố Trần tức giận đến mức cười phá lên, nghiến răng nói: "Không, không được."
Tôi: "Ồ, vậy thôi."
Sau khi hết phấn khích, tôi mới chú ý đến cách ăn mặc của Cố Trần. Bộ đồ ngủ, mái tóc bù xù còn đọng lại những giọt nước, làm ướt vùng cổ áo, nhìn xuống dưới ……
Tôi che miệng ho hai tiếng: "Cố…… à, sếp ơi, anh có biết là anh đi giày lộn bên không vậy?"
13
Người giúp việc đã có tiền rồi, còn nấu nướng gì nữa. Tôi liên tục đặt các món ngon trên ứng dụng giao đồ ăn.
Cố Trần không phản đối, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.
Chỉ là điều khiến tôi không hiểu là——Cố Trần đi làm cũng muốn dẫn theo người giúp việc.
Tôi không muốn đi.
Nhân viên nào lại muốn cả ngày ở trước mặt sếp chứ?
Cố Trần bèn muốn thu lại thẻ của tôi.
Tôi không nói hai lời…… liền đi theo.
Tôi tưởng Cố Trần dẫn tôi đi làm là để pha trà rót nước cho hắn. Nhưng không phải, tôi ở trong văn phòng của hắn cả buổi sáng, cộng thêm cả buổi chiều, cũng không thấy hắn sai bảo tôi làm gì.
Trong lúc đó, thư ký đã mang cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt. Ngược lại trông tôi giống như đang đến ăn chực vậy.
Thực sự không có việc gì làm, tôi đành coi Cố Trần như một bức tượng, tỉ mỉ thưởng thức. Ngũ quan của Cố Trần khi tách riêng ra đều rất hoàn hảo, ghép lại với nhau lại càng không thể chê vào đâu được.
Nhưng tôi lại thích đôi mắt của hắn hơn. Chính xác hơn là đôi mắt nhìn tôi chằm chằm năm năm trước. Lông mi dày và dài, trong mắt là dải ngân hà xoáy nước, khiến người ta không thể rời mắt.
Bây giờ trong mắt hắn toát lên khí chất của người thượng đẳng, khi nhìn chằm chằm vào một người, sẽ có áp lực vô hình.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá trắng trợn, Cố Trần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Tôi gần như theo phản xạ nhìn sang chỗ khác. Vì vậy nên đã bỏ lỡ nụ cười thoáng qua trên khóe môi Cố Trần.
Gần đến giờ tan làm, thư ký gõ cửa bước vào.
"Cố tổng, có một vị tiểu thư họ Tô muốn gặp anh, cô ấy đến rất nhiều lần rồi, anh xem ……"
Cố Trần không ngẩng đầu lên.
"Không gặp."
Thư ký không nói thêm nữa, quay người đi ra ngoài.
Trong lòng tôi nghi hoặc.
Tô tiểu thư?
Chẳng lẽ là nữ chính Tô Nhược Tuyết?
"Tại sao lại không gặp?"
Tôi hỏi thẳng thắc mắc trong lòng. Cố Trần trả lời rất nhanh: "Không quen thì tại sao phải gặp?"
Tôi: "…"
Hình như lời này của hắn không có gì sai cả. Trong lòng tôi loáng thoáng khẳng định một điều. Cố Trần không quen Tống Dư Hoài, cũng không quen Tô Nhược Tuyết.
Hình như cốt truyện đã lệch lạc từ rất lâu rồi.
Nhưng mà——Cố Trần không quen Tô Nhược Tuyết, vậy tại sao Tô Nhược Tuyết lại nhiều lần tìm đến Cố Trần?
14
Chuyện nữ chính nhanh chóng bị tôi quẳng ra sau đầu, bởi vì người giúp việc như tôi thực sự rất bận. Không chỉ phải nghĩ xem mỗi bữa ăn gì, mà ngày nào cũng bị nhà tư bản bắt đi làm. Lâu dần, nhân viên trong công ty bắt đầu bàn tán.
"Rốt cuộc Ninh tiểu thư kia và Cố tổng có quan hệ gì vậy?"
"Tôi thấy là bạn gái của sếp đấy, nếu không thì ai lại ngày nào cũng đến công ty kiểm tra chứ?"
"Nghe nói hai người họ còn sống chung nữa đấy, lần trước Tiểu Lý đi gặp bạn bè, nhìn thấy hai người họ đi vào cùng một khu dân cư."
"Trời đất ơi, thật hay giả vậy? Chẳng lẽ Ninh tiểu thư thực sự là phu nhân tương lai của chúng ta sao? Tôi đã nói là ánh mắt Cố tổng nhìn Ninh tiểu thư không giống bình thường mà."
"……"
Họ càng truyền càng xa sự thật.
Tôi thật sự muốn xông ra ngoài hét lớn: "Haha, các người đoán sai rồi, tôi chỉ là người giúp việc thôi."
Nghĩ lại thì thôi, để họ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao cốt truyện cũng đã lệch lạc rồi.
Chuyện của tôi và Cố Trần cũng không phải là không có khả năng.
Ban đầu Cố Trần chính là mục tiêu của tôi mà. Một triệu nhân dân tệ thân yêu của tôi.
Tôi đang âm thầm vui vẻ, không biết Cố Trần đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào.
"Cười ngây ngô cái gì thế?"
Khuôn mặt Cố Trần trong mắt tôi đã biến thành một núi tiền. Tôi cười hì hì hai tiếng.
"Em mơ thấy mình trúng số độc đắc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện