17
Sau khi nói câu đó, ngày hôm sau Cố Trần liền đi công tác, trong vòng ba ngày. Ban đầu hắn muốn dẫn tôi đi cùng. Nhưng may mà hắn còn có lương tâm, thấy tôi yếu ớt, nên không ép tôi đi nữa.
Ơ, không đúng.
Tại sao tôi lại yếu ớt? Không phải tất cả đều là tại Cố Trần sao.
Coi như hắn có lương tâm cái gì chứ. Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, xin đừng reup, reup không vui, reup sẽ bị người đời cười chê, reup sẽ khiến bản thân thêm nghiệp. Kể cả mấy người làm youtuber nữa nhé! Cứ lấy bản dịch của Chanh đọc mà đăng không xin phép đi, có ngày ẻ chảy đừng hỏi tại sao lại nghiệp ác!!!!
Chúc các bạn iu đọc truyện vui vẻ nhó, đừng quên vote 5 sao cho pết Chanh iu nhó *bắn tim*
Tôi nằm trên ghế dài ngoài ban công nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ về cuộc đời. Ban đầu tôi tưởng Cố Trần đã nói ra câu để tôi làm Cố phu nhân rồi, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành.
Nhưng chờ mãi cũng không thấy hệ thống thông báo "Nhiệm vụ hoàn thành".
Tôi tưởng hệ thống bị lỗi, liên tục xác nhận với nó.
Hệ thống thề son sắt nói: "Kí chủ, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa rồi, cô hiểu chứ?
"Không bị lỗi, nhiệm vụ thực sự chưa hoàn thành."
Tôi chán nản.
Đàn ông mà, không thể tin được.
Nhưng mà, tôi lại khá nể phục Cố Trần.
Rõ ràng không thích, nhưng lại có thể giả vờ tình cảm như thật. Suýt chút nữa là tôi tin rồi đấy.
18
Ngày thứ ba Cố Trần đi công tác, Tô Nhược Tuyết tìm đến cửa. Ban đầu tôi tưởng cô ta tìm Cố Trần, kết quả là tìm tôi.
Trong một quán trà yên tĩnh, cô ta rót cho tôi một tách trà. Vị hoa nhài nhẹ nhàng tan trong miệng, thơm ngát.
Là nữ chính, Tô Nhược Tuyết tất nhiên là người có ngoại hình xinh đẹp, toàn thân toát lên khí chất thanh tao, giống như hoa bạch lan.
Câu đầu tiên cô ta nói chính là: "Tôi biết cô không phải người bình thường."
Tôi không hề bất ngờ.
Cũng giống như cô ta biết tôi không phải người bình thường, tôi cũng biết cô ta cũng không phải. Tô Nhược Tuyết kiếp này là trọng sinh trở về.
Thấy tôi không có phản ứng gì với lời nói của mình, Tô Nhược Tuyết mỉm cười: "Xem ra cô đều biết rồi."
Tôi đặt tách trà xuống.
Nói ra cũng buồn cười, hôm đó sau khi tạm biệt Tống Dư Hoài, tôi tìm được Cố Trần, tôi bỗng nhiên khát nước khủng khiếp. Vừa hay ly của tôi và ly của Cố Trần được đặt cùng một chỗ, tôi đã vô tình uống nhầm ly của Cố Trần.
Sau đó bị Cố Trần "hành hạ" cả đêm. Bị tôi vạch trần, nụ cười trên mặt Tô Nhược Tuyết không giữ được nữa.
"Nhưng mà, tôi rất tò mò, tại sao cô trọng sinh trở về không đi tìm Tống Dư Hoài, lại nhiều lần tốn công sức với Cố Trần, người mà cô căn bản không yêu?"
Vừa nói, tầm nhìn của tôi bỗng nhiên trở nên mờ mịt. Tôi lắc lắc đầu, sau đó mới nhìn vào tách trà trước mặt mình.
Không phải chứ.
Người này sao lúc nào cũng bỏ thuốc vậy?
Trong lúc ngã xuống bàn, loáng thoáng nghe thấy Tô Nhược Tuyết gần tai tôi nói một câu: "Ai nói tôi không yêu Cố Trần, chính là cô, là cô đã cướp anh ấy đi rồi."
19
Trong khoảng thời gian hôn mê, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều mảnh ký ức. Là về Cố Trần, Tô Nhược Tuyết và Tống Dư Hoài.
Nói ra thì, người đầu tiên quen biết nhau trong ba người họ chính là Cố Trần và Tô Nhược Tuyết.
Lúc đó, Cố Trần bị thương trong một trận ẩu đả, bị Tô Nhược Tuyết bắt gặp. Cô ta đã băng bó vết thương cho hắn, hắn lại nảy sinh tình cảm với cô ta.
Trong tiểu thuyết miêu tả Tô Nhược Tuyết giúp đỡ Cố Trần, là bởi vì cô ta thương người, không hề có tình ý gì khác.
Thật ra không phải.
Tô Nhược Tuyết thích Cố Trần, nhưng là thích tiền của hắn. Mặc dù Tô Nhược Tuyết có ngoại hình xinh đẹp, nhưng gia cảnh bình thường. Cô ta luôn kiêu ngạo, không cam tâm sống trong vũng bùn.
Mà Cố Trần lại là con trai của Cố Thịnh Chi, ông chủ tập đoàn Vạn Thịnh, tiếp cận Cố Trần chính là sự lựa chọn tốt nhất để cô ta thay đổi vận mệnh. Hơn nữa cũng đúng như kế hoạch của cô ta, Cố Trần đã yêu cô ta.
Nhưng Tô Nhược Tuyết thông minh bao nhiêu.
Cô ta biết rất rõ, thứ có được quá dễ dàng, sẽ không được trân trọng.
Vì vậy, cô ta đã áp dụng chiêu "muốn bắt phải giả vờ buông tay", "lúc gần lúc xa" với Cố Trần.
Chỉ là cô ta tính toán hết mọi thứ, lại không tính được việc Cố Trần lại cắt đứt quan hệ cha con với Cố Thịnh Chi.
Vì vậy, cô ta lại chuyển mục tiêu sang Tống Dư Hoài, tuy không thể so sánh với Cố gia về sự giàu có và quyền lực, nhưng cũng rất xuất sắc.
Phải chịu đòn giáng đôi đường tình cảm và gia đình, Cố Trần đã hắc hóa.
Mặc dù sau này Cố Trần vẫn nắm giữ quyền lực của Cố gia, nhưng Tô Nhược Tuyết biết cô ta không thể quay đầu lại nữa rồi, chỉ có thể kiên định lựa chọn Tống Dư Hoài.
Kết cục của câu chuyện cũng chứng minh sự lựa chọn của Tô Nhược Tuyết là đúng đắn.
Cố Trần vì tội thâu tóm và giam giữ người bất hợp pháp mà phải vào tù.
Tô Nhược Tuyết ở bên cạnh giúp đỡ Tống Dư Hoài làm lại từ đầu, hai người họ sống hạnh phúc bên nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện