Xuyên Vào Giường Trùm Phản Diện – Chương 20

20

Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện tay chân mình bị trói bằng dây thừng. Căn phòng tối om, hình như không có lấy một cái cửa sổ, căn bản không phân biệt được đây là nơi nào.

Giọng nói của Tô Nhược Tuyết bỗng nhiên vang lên, hình như đang trả lời cho câu hỏi cuối cùng của tôi trước khi ngất xỉu.

"Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nghĩ kết cục của câu chuyện được tóm gọn trong vài dòng đều là viên mãn, thì nhất định sẽ viên mãn sao?

"Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó mới phát hiện không phải.

"Tôi tưởng mình đã chọn đúng người, sẽ có được cuộc sống như ý muốn, tưởng Tống Dư Hoài sẽ mãi yêu mình.

"Nhưng không phải, kết cục cuối cùng của câu chuyện lại là những lời nghi ngờ và cãi vã không ngớt.

"Lúc tôi bị Cố Trần giam cầm, thực ra anh ấy không hề làm gì tôi, thậm chí còn sợ tôi làm liều, thu dọn hết tất cả những thứ có thể khiến tôi bị thương trong phòng.

"Nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, ánh mắt Tống Dư Hoài nhìn tôi đã thay đổi, anh ta cảm thấy tôi không còn trong sạch nữa, không muốn đụng vào tôi nữa.

"Khoảnh khắc đó tôi mới biết, tình yêu của Tống Dư Hoài so với Cố Trần, thực sự quá nhỏ bé.

"Tôi bỗng nhiên hối hận, hối hận vì không lựa chọn Cố Trần."

Tôi cười khẩy một tiếng nói: "Cho nên cô trọng sinh trở về muốn thay đổi tất cả, cô muốn lựa chọn Cố Trần, nhưng lại phát hiện Cố Trần đến gặp cô còn không muốn."

Biểu cảm của Tô Nhược Tuyết trở nên méo mó, cô ta trừng mắt nhìn tôi.

"Tất cả đều là tại cô, là cô đã cướp Cố Trần đi."

Tôi hơi cạn lời.

"Kết cục của kiếp trước hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy, chỉ cần ban đầu cô kiên định lựa chọn Cố Trần, cũng sẽ không dẫn đến kết cục như vậy.

"Bây giờ lại nói tôi cướp Cố Trần đi, tại sao Cố Trần phải như bánh xe dự phòng mà luôn đứng im một chỗ chờ cô lựa chọn chứ?"

"Cô nói bậy, tôi chưa bao giờ coi anh ấy là bánh xe dự phòng, tôi đến đây là để yêu anh ấy."

Tôi lạnh lùng nói.

Thôi đi.

"Cô căn bản không yêu ai cả, cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi."

Tô Nhược Tuyết bị tôi chọc tức, không biết lấy ở đâu ra một con d.a.o kề vào cổ tôi.

"Dù sao, chỉ cần cô biến mất, mọi thứ sẽ trở lại vạch xuất phát, trước đây Cố Trần yêu tôi như vậy, sau này cũng vậy."

Lưỡi d.a.o làm rách da, tôi ngửi thấy mùi m.á.u thoang thoảng.

Ai ngờ giây tiếp theo, cửa bị đá văng, Cố Trần ngược ánh sáng xông vào. Tôi bị ánh sáng chói mắt khiến tôi phải nháy mắt liên tục.

Sau khi thích nghi với nguồn sáng, tôi nhìn thấy Cố Trần mặt mày u ám, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng. Rõ ràng là vẻ mặt u ám, tàn nhẫn, nhưng giọng nói lại mang theo chút run rẩy.

Tô Nhược Tuyết bị sự xuất hiện đột ngột của Cố Trần khiến cho sững sờ một lúc, sau đó nắm chặt con d.a.o trong tay, cười lớn.

Nghe ghê rợn thật.

"Tại sao? Tại sao trong mắt anh lại chỉ có cô ta? Không nên như vậy, anh phải yêu tôi mới đúng chứ."

Cố Trần không có ký ức của kiếp trước, nghe không hiểu lời nói kỳ quặc của cô ta, chỉ nghĩ là cô ta bị tên em trai hờ kia xúi giục mới dám làm càn như vậy.

Từ lúc phát hiện ra hai người họ âm mưu bỏ thuốc mình, Cố Trần đã luôn âm thầm chú ý đến hành động của họ, không ngờ họ lại dám ra tay với tôi.

Khoảnh khắc nhận được tin tức đó, Cố Trần như phát điên. Cố Trần không dám nói thêm nữa, sợ kích động đến Tô Nhược Tuyết.

Tô Nhược Tuyết giống như phát điên, cười rồi lại khóc, khiến đầu tôi cũng phải đau theo.

Không biết qua bao lâu, cô ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

"Anh đã báo cảnh sát, vậy thì tôi cũng không thoát được nữa rồi, vậy chúng ta chơi một trò chơi đi."

Cô ta dùng chân đá một con d.a.o khác về phía Cố Trần.

"Tôi đếm đến ba, anh tự đ.â.m mình một nhát, tôi sẽ thả cô ta ra."

Tôi thầm lắc đầu.

Đây chính là "đến để yêu anh ấy" của cô sao?

"Tình yêu" của cô, người bình thường thật sự không thể chịu nổi.

Cố Trần nhìn tôi một cái sâu xa, cúi người nhặt con d.a.o lên.

Tôi hoảng hốt.

Đừng mà.

Dù sao nhiệm vụ thất bại thì tôi cũng chết.

Không cần phải cứu tôi đâu.

Thật sự không cần thiết.

"Ba, hai, một."

Không hề do dự, Cố Trần giơ d.a.o lên, m.á.u tươi lập tức nhuộm đỏ quần áo.

Lúc đó tôi không nhớ nổi phản ứng của mình thế nào, chỉ cảm thấy đau… Đau ở khắp nơi.

Tại sao người bị thương là Cố Trần, mà tôi lại đau như vậy?

Cố Trần nhìn thấy Tô Nhược Tuyết bị phân tâm, lập tức lao đến giật lấy con d.a.o trong tay cô ta, ném đi. Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, xin đừng reup, reup không vui, reup sẽ bị người đời cười chê, reup sẽ khiến bản thân thêm nghiệp. Kể cả mấy người làm youtuber nữa nhé! Cứ lấy bản dịch của Chanh đọc mà đăng không xin phép đi, có ngày ẻ chảy đừng hỏi tại sao lại nghiệp ác!!!!

Chúc các bạn iu đọc truyện vui vẻ nhó, đừng quên vote 5 sao cho pết Chanh iu nhó *bắn tim*

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, Cố Trần dùng tay còn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi nói: "Đừng sợ, không sao rồi."

Nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm nén được mà rơi xuống mu bàn tay Cố Trần.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com