24
Đến năm thứ sáu ở bên Cố Trần, tôi bắt đầu cố ý hay vô ý đánh tiếng trước với hắn.
"Cố Trần, nếu như có một ngày em bỗng nhiên biến mất, anh đừng buồn, cũng đừng đi tìm em, hãy sống tốt, được không?"
Mỗi lần như vậy, Cố Trần đều ôm chặt tôi vào lòng, im lặng không nói. Không nghe thấy hắn tự miệng đồng ý, trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an, ngủ cũng không ngon.
Một đêm nọ, bên giường truyền đến tiếng động. Sau đó, một cánh tay ôm lấy tôi.
"Ngủ đi, anh hứa với em."
25
Ngày tôi rời khỏi thế giới này là ngày lễ tình nhân, Cố Trần tặng tôi một bó hoa hồng rất lớn. Chúng tôi giống như tất cả các cặp đôi khác, cùng nhau đi xem phim, ăn tối dưới ánh nến.
Đi qua tủ kính của một cửa hàng trong trung tâm thương mại, tôi nhìn thấy hình ảnh của tôi và Cố Trần phản chiếu trên đó.
Một cao một thấp… rất đẹp đôi.
Tôi hỏi Cố Trần: "Có phải em già rồi không?"
Cố Trần nắm tay tôi.
"Nói bậy, phải đợi đến khi chúng ta cùng nhau đi đến đầu bạc rồi, mới có thể nói là già."
Tôi quay đầu đi, khoé mắt ẩm ướt. Cùng nhau đi đến đầu bạc, hình như không thể nào thực hiện được rồi. Nhưng mà em rất muốn cùng anh đi đến đầu bạc.
Tôi và Cố Trần đi dạo đến tối mịt mới về nhà. Chúng tôi lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, không ai lên tiếng.
Cho đến khi kim đồng hồ treo trên tường sắp chỉ đến số "Mười hai", tôi lắc lắc tay Cố Trần, nũng nịu nói: "Em bỗng nhiên muốn ăn bánh kem, vị dâu tây."
Cố Trần sững sờ một lúc, khàn giọng nói: "Được, anh đi mua."
Tôi tiễn Cố Trần ra cửa, nhưng hắn lại không đi, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Không nói một lời nhưng lại khiến người ta rung động.
Cuối cùng, quay người rời đi.
Tôi thực sự không phải là người hay khóc. Nhưng nước mắt lại không nghe lời, lăn dài trên sàn nhà. Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, xin đừng reup, reup không vui, reup sẽ bị người đời cười chê, reup sẽ khiến bản thân thêm nghiệp. Kể cả mấy người làm youtuber nữa nhé! Cứ lấy bản dịch của Chanh đọc mà đăng không xin phép đi, có ngày ẻ chảy đừng hỏi tại sao lại nghiệp ác!!!!
Chúc các bạn iu đọc truyện vui vẻ nhó, đừng quên vote 5 sao cho pết Chanh iu nhó *bắn tim*
Giọng nói của hệ thống vang lên đúng lúc: "Kí chủ, đã đến lúc phải rời đi rồi."
Tôi ngẩng đầu, nhìn ngôi nhà của tôi và Cố Trần lần cuối.
"Hệ thống, mười năm thật sự rất ngắn."
(Hoàn)
(Chanh: Douma toy khóc rồi, tại sao đang ngọt như vậy lại cho chia đôi hai ngả, huhuuuuu)
Góc nhìn của Cố Trần
1
Sinh nhật mười tám tuổi, cũng giống như mọi ngày sinh nhật khác, không có ai ở bên cạnh tôi chúc mừng. Tôi ăn bánh kem, uống rượu một mình trong ngôi nhà mẹ để lại cho tôi, rồi có một giấc mơ rất đẹp.
Có một tiên nữ tỷ tỷ từ trên trời rơi xuống, đúng lúc rơi trúng giường tôi.
Cô ấy đến để yêu đương với tôi.
Môi của tiên nữ tỷ tỷ trông rất mềm mại, muốn hôn. Nhưng mà tiên nữ tỷ tỷ nói, đã hôn cô ấy thì chính là người của cô ấy, không được thích người khác nữa.
Đó là chuyện đương nhiên.
Làm sao trái tim có thể chứa được hai người?
2
Nhưng mà, nếu không phải mơ, vậy thì tiên nữ tỷ tỷ đâu rồi?
Rõ ràng cô ấy đã hứa sẽ yêu đương với tôi mà.
Thôi bỏ đi, có lẽ cô ấy có việc bận.
Tôi không sao cả, có thể chờ.
3
Vào năm thứ hai chờ đợi tiên nữ tỷ tỷ, tôi đã cắt đứt quan hệ cha con với Cố Thịnh Chi. Không đến nỗi buồn bã, nhưng tôi phải cố gắng học tập, kiếm tiền.
Nếu không đợi đến khi tiên nữ tỷ tỷ tìm được tôi, tôi vẫn là kẻ nghèo kiết xác.
Không được, như vậy thì thiệt thòi cho cô ấy quá, tôi sẽ áy náy lắm.
4
Hình như tôi khá có năng khiếu kiếm tiền. Có lẽ là do thừa hưởng gen của Cố Thịnh Chi?
Bây giờ tôi đã tự mình kiếm được rất nhiều tiền. Số tiền này tôi đều gửi vào một chiếc thẻ, để dành nuôi tiên nữ tỷ tỷ.
Nhưng mà tôi chưa bao giờ nuôi ai cả, không biết chừng này tiền đã đủ hay chưa.
Thôi bỏ đi, cứ kiếm tiền tiếp thôi.
5
Cố Thịnh Chi c.h.ế.t rồi. Rõ ràng trước đây ông ta nói chỉ cần tôi dám bước ra khỏi nhà một bước, thì tôi đừng hòng lấy được một đồng nào từ tài sản của ông ta.
Nhưng di chúc lại rõ ràng viết rằng, ông ta để lại phần lớn tài sản cho tôi.
Đứa con trai khác của ông ta là Cố Hòa sau khi biết chuyện liền chạy đến làm ầm ĩ với tôi.
Buồn cười c.h.ế.t mất, chỉ với cái loại người vô dụng, não ngắn như hắn ta. Tôi đánh hắn ta chỉ trong vài chiêu.
6
Năm năm rồi, tiên nữ tỷ tỷ vẫn chưa tìm đến tôi. Tôi đến chùa tìm một vị đại sư bói quẻ. Đại sư bảo tôi tối nay hãy đến "Hào Đình", mười một giờ đi ra, sẽ gặp được định mệnh của đời mình.
Đại sư quả nhiên là đại sư.
Tiên nữ tỷ tỷ thực sự xuất hiện, chỉ là cách xuất hiện hơi đặc biệt. Cô ấy đ.â.m hỏng gương chiếu hậu của tôi. Mặc dù gương chiếu hậu đã sắp rụng rồi trước khi bị cô ấy đ.â.m trúng.
Ban đầu tôi định về nhà sẽ bảo tài xế đi sửa. Nhưng lúc này tôi lại muốn dọa cô ấy một chút.
Ai bảo cô ấy để tôi chờ lâu như vậy.
7
Tiên nữ tỷ tỷ tên là Ninh Nhan.
Cái tên rất hay.
Rất hợp với hai chữ "Cố Trần".
Tôi hỏi cô ấy có gì muốn nói với tôi không. Ví dụ như thẳng thắn giải thích lý do tại sao lại biến mất suốt thời gian qua.
Nhưng mà Ninh Nhan lại nói, có thể không bắt cô ấy bồi thường không.
Tôi hơi tức giận, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra tôi?
Thôi bỏ đi, tìm đại một lý do đưa cô ấy về nhà trước đã.
Có lẽ là do trong xe tối quá, nên cô ấy không nhìn rõ mặt tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện