Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời – Chương 156

Trương Hiểu Linh đang ở độ tuổi đẹp nhất. Hơn nữa lại là công nhân của xưởng may, hàng tháng đều có tiền lương cho nên cũng rất chi tiêu cho áo quần của bản thân.

 

Trương Hiểu Linh ăn mặc rất thời thượng, trên mặc áo vải sợi tổng hợp, dưới mặc một chiếc quần trắng cùng một đôi giày da.

 

Vừa hoạt bát vừa đẹp mắt.

 

Trương Hiểu Linh vừa dắt xe đạp tới cửa đã trông thấy hai mẹ con Trương Hiểu Dung.

 

Trương Hiểu Linh kinh ngạc hô lên: “Chị hai về đấy à?”

 

Mộc Dương cũng ngọt ngào gọi một tiếng: “Dì ơi!”

 

Trương Hiểu Linh dựng xe đạp xong, sau đó lấy túi đồ từ trong giỏ xe ra, cười đưa cho ông ngoại: “Vừa nãy lúc đi ngang qua đầu thôn chỗ chị Hai con có mua một túi thịt hầm. Má lợn hầm đó, nghe nói ngon lắm. Cả nhà cũng ăn thử xem.”

 

Mộc Dương không ngờ tới đây còn có thể thấy thịt lợn hầm nhà mình… Nên hơi bất ngờ.

 

Trương Hiểu Dung cũng thấy thật trùng hợp bèn phì cười.

 

Rốt cuộc lại làm ông bà ngoại và cả Trương Hiểu Linh đều ngơ ngác không hiểu gì.

 

Trương Hiểu Dung bèn kể cho ba người nghe chuyện Mộc Dương cùng Lôi Hướng Dương buôn bán xe đồ ăn ấy như thế nào.

 

Thế là ba người liền vây quanh Mộc Dương, cảm thấy rất ngạc nhiên.

 

Mộc Dương bị nhìn đến nỗi ngượng mặt.

 

Cuối cùng, Mộc Dương xua tay nói: “Chỉ là để kiếm ít tiền lẻ thôi.”

 

Trương Hiểu Linh lấy ngón tay chọt chọt vào trán Mộc Dương: “Con là cái đồ mê tiền.”

 

Sau đó lại cười ha ha: “Nhưng mà thông minh lắm.”

 

Sau đó Trương Hiểu Linh chớp chớp mắt, hỏi ghẹo một câu: “Chắc là kiếm được nhiều lắm hả? Dì thấy đông người mua lắm nha.”

 

Mộc Dương chỉ có thể lắc đầu xua tay nói mình không biết.

 

Dù sao buổi chiều cũng không phải cô bán hàng.

 

Trò chuyện với Mộc Dương xong, Trương Hiểu Linh lại hỏi sao mà Trương Hiểu Dung trông ủ ê quá vậy.

 

 

Cũng chỉ đành lấp l.i.ế.m là không có gì, chỉ quay về thăm bố mẹ một chuyến mà thôi.

 

Trương Hiểu Linh bán tin bán nghi. Song cũng không nghĩ nhiều.

 

Trương Hiểu Dung thật ra cũng không muốn ở lại ăn cơm nên trông trời không còn sớm là vội đứng dậy, nói phải dẫn Mộc Dương về.

 

Mộc Dương thì lại không muốn về.

 

Bà ngoại lại đập tay một phát vô cùng ngầu: “Được rồi đừng nói nhiều nữa, ở lại ăn đi, vừa hay tối nay nấu thịt đấy.”

 

Trương Hiểu Dung còn muốn nói thêm, bà ngoài đã lườm sang.

 

Sau đó, Trương Hiểu Dung cũng không dám lên tiếng.

 

Có thể là vì lo lắng cho Trương Hiểu Dung nên không bao lâu sau Mộc Trung Quốc còn đạp xe sang bên này.

 

Xe đạp là đi mượn.

 

Dù sao ở nhà họ Mộc làm gì có xe đạp.

 

Mộc Dương nhìn hai chiếc xe đạp dựng ở trong sân nhà họ Trương, tự dưng thấy mà ham.

 

Xe đạp của Trương Hiểu Linh còn là dáng xe cho nữ, trông nhỏ hơn hẳn xe đạp bình thường, thoạt trông rất tinh tế.

 

Mộc Dương nghĩ thầm, nếu mình có thể tiết kiệm tiền mua được một chiếc xe đạp thì tốt.

 

Mua xe đạp rồi không cần phải đi bộ nữa!

 

Mộc Dương nhìn xe đạp thì ham nhưng mà cô còn chưa biết đạp xe.

 

Nếu Mộc Trung Quốc cũng tới rồi thì chắc chắn bà ngoại sẽ muốn giữ chàng rể Mộc Trung Quốc này ở lại ăn cơm.

 

Không chỉ giữ Mộc Trung Quốc lại ăn cơm, còn bảo ông ngoại mang rượu của ông ra rót cho Mộc Trung Quốc uống.

 

Thời buổi bây giờ rượu là quý lắm.

 

Mộc Trung Quốc cũng ngại.

 

Dù sao lúc ông sang cũng chẳng mang theo thứ gì.

 

Bà ngoại cũng chẳng để bụng, còn rất nhiệt tình mời một nhà ba người bọn họ lại ăn cơm.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com