Yêu thầm – 4

Tiểu Khuê ốm yếu nói: “Chị à, em có thể trở về trước không? Em thực sự không khỏe. Hôm nay em đến tháng”

“A? Vậy sao em không nói sớm? Nếu em nói sớm, hôm nay chị đã cho em nghỉ, vậy em về trước đi, tiền taxi chị sẽ gửi lại, em muốn ăn gì chị sẽ mang về. Em về phòng chị, trong hộp có trà gừng đường nâu, em tự pha nhé, mau trở về đi!”

Tiểu Khuê gật đầu và vẫy tay chào tôi.

“Nhớ gọi xe chuyên dụng, về bình an, tới khách sạn nhắn tin cho chị nhé”

10 phút sau, Tiểu Khuê gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng em ấy đã đến khách sạn, đồng thời gửi cho tôi một bức ảnh sảnh khách sạn.

Khi tôi gửi cho em ấy một tin nhắn khác hỏi em ấy ăn gì thì không thấy em ấy trả lời.

Chúng tôi gọi một phần bún mang về, còn nóng hổi, chắc em ấy ăn sẽ thấy thoải mái.

Nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tàn khốc như vậy.

Tiểu Khuê ngã xuống giường của tôi, trần truồng, và ga trải giường dính đầy máu.

Đầu tóc em ấy bết dính, cơ thể đầy những vết thương lớn nhỏ.

Tôi làm rơi đồ ăn xuống đất, nước bún nóng văng cả vào chân: “Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương!”

Tôi bò đến bên cạnh Tiểu Khuê.

Ôm em ấy vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn:”Tiểu Khuê, Tiểu Khuê, tỉnh lại đi.”

Tiểu Thư ở bên luống cuống gọi cứu thương.

Trước khi xe cấp cứu đến, tôi đã lau sạch vết bẩn trên người Tiểu Khuê và mặc quần áo cho em ấy.

Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, đèn cấp cứu vẫn sáng rất lâu.

“Tiểu Thư, chắc họ tới này tới tìm mình, Tiểu Khuê trở thành vật thế thân của mình.”

Tôi vùi đầu vào hai đầu bàn tay, vò mạnh mặt và thở ra một hơi dài:

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu Khuê còn nhỏ như vậy, em ấy nên làm như thế nào? Tiểu Thư, Tiểu Thư, đều là lỗi của mình, đều là lỗi của mình, mình không nên bảo em ấy đến phòng mình.”

Tiểu Thư nắm lấy vai tôi và vuốt lưng tôi từng cái một:

“Chúng ta… không phải lỗi của chúng ta… rõ ràng họ đã lên kế hoạch từ lâu… tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm ra sự thật.”

Cô ấy nghẹn ngào khuyên tôi nên lý trí hơn.

Cuối cùng, đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt.

“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng chắc chắn cô ấy đã phải chịu nhiều sang chấn tâm lý. Tốt nhất là nên được điều trị tâm lý trong quá trình phục hồi thể chất”.

Sau khi Tiểu Khuê tỉnh dậy, em ấy chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói hay biểu cảm.

“Tiểu Khuê, ăn cơm đi.”

“Tiểu Khuê, Tiểu Khuê, em có thể đánh chị mắng chị, nhưng đừng như vậy nữa.”

Tôi đã khóc và quỳ bên cạnh giường của em ấy.

Em ấy nhìn tôi.

Sau đó, em ấy cũng dần hồi phục, ăn uống bình thường và được tư vấn tâm lý hằng ngày nhưng em ấy chống lại việc điều trị vật lý trị liệu.

Cho đến nửa đêm nọ, bệnh viện gọi điện báo rằng Tiểu Khuê đã biến mất.

“Sao em ấy lại biến mất?”

Khi nghe tin Tiểu Khuê mất tích, tôi đã cảm thấy bất an.

Chúng tôi đã tìm kiếm suốt đêm và nhận được cuộc gọi từ Cục Công an vào sáng sớm hôm sau.

Hãy đến nhận diện thi thể.

Tiểu Khuê đã tự tử bằng cách nhảy từ tầng trên cùng của một tòa chung cư.

Giống như tôi, em ấy lớn lên trong cô nhi viện, tôi đã chôn cất em ấy với tư cách chị gái.

Tòa nhà nơi Tiểu Khuê tự tử là nhà của Chu Mẫn Mẫn.

Tin tức về cái c.h.ế.t của trợ lý nữ diễn viên nổi tiếng tự tử lan truyền nhanh chóng.

Rõ ràng là ai đó đang bắt nhịp:

【 Chắc là vì không chịu được áp lực từ người nổi tiếng nào đó nên cô ấy tự tử rồi. Thật đáng thương. 】

【 Trời ạ, còn nhỏ như vậy, bọn tư bản lòng đen bóp c..hết cô ấy. 】

Khi Phó Cảnh Dật nhìn thấy tin tức, anh ấy đã bay về sớm trước khi công việc kết thúc.

Tôi đã chủ động tìm thư ký của anh ấy, bởi vì những người liên quan đến chuyện này, không thể một mình tôi hành động được.

Phó Cảnh Dật đẩy cửa bước vào.

Kể từ khi hoàn thành tang lễ của Tiểu Khuê, tôi đã tự nhốt mình ở nhà, hoãn mọi công việc và tránh mặt mọi người.

“Anh Cảnh Dật.” Tôi muốn cười với anh, lại không cẩn thận bật khóc.

Ngay khi tôi nhìn thấy anh ấy, những bất bình tích tụ mấy ngày nay bùng nổ ngay lập tức.

“A Tùng, anh đã cho người điều tra.” – Anh đến ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng an ủi.

“Cảnh Dật, anh biết không? Tiểu Khuê là chịu thay em, bọn họ đuổi theo em, bọn họ chờ ở trong phòng của em, lầm Tiểu Khuê là em.”

Tôi nhìn thẳng vào anh ấy, và tôi muốn cho anh ấy biết rằng nếu không có Tiểu Khuê, thì anh ấy sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại tôi, và điều đó khiến anh ấy cảm thấy sợ hãi, vì vậy khi anh ấy điều tra, anh ấy đã không nhân nhượng.

Nghe tôi nói xong, trong mắt Phó Cảnh Dật thực sự lóe lên sự nghiêm nghị: “Anh còn tưởng rằng cô ta chỉ đùa giỡn thôi, vì chú Chu, anh chưa từng nghĩ tới việc chạm vào cô ta, không ngờ cô ta lại đi quá xa.”

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com