Yêu thầm – 7 (END)

“Hình như đây là một tiểu hoa gần đây rất nổi.”- Tiểu Thư ở bên giải thích.

“Không thể thô lỗ như vậy, dù sao tôi cũng là sinh viên năm cuối.”

Cô ấy dường như đã nghe tôi nói về cô ấy.

Cô ấy nhướng mày nhìn tôi: “Cô là một bà già hết thời, cô là loại tiền bối gì vậy? Chỉ ảnh hưởng danh tiếng của ông chủ Phó thôi.”

Nói xong cô ta “Hừ” một tiếng.

Tôi lo lắng: “Tiểu Thư, cậu nghe thấy chưa? Cô ta nói gì về mình vậy? Nói mình giận quá cũng không sao, cô ta còn nói mình là bà già.”

“Nghe thấy rồi.”

“Đừng kéo mình, mình sẽ xé nát miệng cô ta.”

“Mình không kéo cậu.”

“Cậu……”

“Phó tổng của cậu đến rồi.” – Tiểu Thư ghé vào tai tôi nhắc nhở.

Các phóng viên vẫn đang chụp ảnh tiêu hoa kia lập tức kéo đến khi nhìn thấy Phó Cảnh Dật:

“Phó tổng, ngài hiếm khi xuất hiện, lần này có chuyện gì vậy?”

“Tôi đi theo người ta thôi.”

Tiểu Thư nói đùa, “Yo Yo Yo, đúng là đi theo thôi.”

Giữa rừng máy ảnh của phóng viên, anh ấy tiến về phía tôi.

Lần này, tôi không giành được bất kỳ giải thưởng nào, nhưng tôi được đề cử giải đạo diễn mới.

Không lâu sau, tiểu hoa lúc nãy đến trước tôi:

“Đạo diễn Văn, lần trước thật sự xin lỗi, xin hãy nâng đỡ tôi.”

TÔI: “?”

10

“Hai lần tham dự giải thưởng, hai thân phận.”

“Vậy khi nào thì em cho anh thân phận?”

Phó Cảnh Dật áp vào tai tôi nói nhỏ.

Hơi thở ấm nóng khiến người tôi đỏ mặt.

Ngay khi tôi quay đầu lại, anh ấy đã ngay lập tức áp vào môi tôi.

Một đêm quay cuồng, tôi đã phải thức gần như cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cú điện thoại của Bạch Vân Thư:

“Cậu này, chúc mừng!”

“Mới sáng sớm mà kêu cái quái gì vậy?”

“Hãy nhìn nhanh, Phó tổng của cậu đã đăng lên đó.”

Tôi mở nửa mắt ra quẹt điện thoại.

Nó được đặt trên Weibo chính thức của Phó thị:

【 Là người nhà. Chủ tịch theo đuổi vợ thành công. 】

Hình ảnh đi kèm là một bàn tay đeo nhẫn kim cương.

Ừm? Anh ấy đã đeo và tay tôi khi nào?

Chắc là hôm qua trong lúc lơ đãng, mê đắm không để ý.

Sau đó, tài khoản tiếp thị mà tôi đã mua để tạo scandal lúc đầu gửi một bài đăng trên blog:

【 Vẻ mặt ấm áp của Phó Cảnh Dật. 】

Vẫn là hình ảnh đó.

Trên danh sách hotsearch.

#cp bị đánh thành thật#

#Phó Cảnh Dật Văn Tùng#

Tôi tuyệt tình cúp điện thoại của Bạch Vân Thư, gọi cho vị hôn phu của mình:

“Anh đã mua hotsearch?”

“Anh chỉ thả nhẹ chút tin tức thôi.”

“Cha mẹ anh đồng ý rồi?”

“Người nắm quyền bây giờ là anh, không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Tôi mừng thầm, cây bắp cải mà tôi ao ước bao nhiêu năm cuối cùng cũng được trao cho tôi rồi.

Chắc là tôi đủ thông minh để nghĩ ra ý tưởng tạo nên xu hướng của riêng mình.

Vì Phó Cảnh Dật, tôi nhất định phải làm được.

11 – NGOẠI TRUYỆN

Phó Cảnh Dật luôn muốn có một em gái, nhưng mối quan hệ của bố mẹ anh ấy dường như không được tốt lắm.

Họ đã ly hôn

Sau đó, họ nhận nuôi một em gái cho anh.

Khi anh nhìn thấy cô gái này này lần đầu tiên, cô ấy đang khóc.

Tiểu Văn Tùng đang khóc, đôi mắt bướng bỉnh và vẻ ngoài nhỏ bé của cô đã đánh thẳng vào trái tim Phó Cảnh Dật

Phó Cảnh Dật nghĩ, anh chắc chắn là biến thái, tại sao anh lại thích nhìn em gái mình khóc như vậy.

Tiểu Văn Tùng giống hệt cô em gái mà anh tưởng tượng, xinh xắn dễ thương, giọng nói nhỏ nhẹ.

Cho đến một ngày, anh trốn học để đến một quán cà phê Internet, nhìn thấy Văn Tùng vừa mới tan học.

Cô không còn vẻ nhu mì thường ngày, cùng Bạch Vân Thư chặn Chu Mẫn Mẫn trong ngõ.

Lấy cuốn sách bài tập của Chu Mẫn Mẫn và xóa nó từng chút một bằng một cục tẩy, ngốc nghếch, vụng về và rất dễ thương.

Văn Tùng đe dọa người khác một cách ác ý, đúng là cô đã giả vờ rất tốt khi ở nhà. Thật thú vị.

Rồi một ngày, Văn Tùng xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Ngày hôm sau, Phó Cảnh Dật bí mật giặt quần lót với khuôn mặt đen tối.

Vì sự cố này, anh bắt đầu bí mật tránh xa Văn Tùng, không liên lạc trừ khi thật sự cần thiết.

Nhưng Văn Tùng, một con sói nhỏ mắt trắng, cũng không chủ động đi tìm anh, điều này khiến Phó Cảnh Dật rất khó chịu.

Mối quan hệ giữa cả hai được duy trì một cách ấm áp như anh trai và em gái thực sự.

Phó Cảnh Dật ngày càng cảm thấy mình là một kẻ biến thái, anh thậm chí còn thèm muốn em gái của mình.

Sau đó, Văn Tùng gia nhập làng giải trí và đóng phim với rất nhiều tiểu thịt tươi.

Phó Cảnh Dật ôm hận trong lòng, tại sao anh lại đồng ý cho cô thi vào học viện điện ảnh?

Kiểu ghen tuông và thù hận này tiếp tục cho đến khi Văn Tùng bị đồn yêu đương với người khác.

Nhìn những bức ảnh trên điện thoại, Phó Cảnh Dật nghiến răng nghiến lợi.

Anh đã làm một việc mà anh rất coi thường.

Tại buổi tiếp tân, anh cố tình ôm Văn Tùng và mua chuộc các tay săn ảnh để chụp ảnh.

Phó tổng, người may mắn có khả năng kiếm tiền, đã mua tám chiếc ghế quay phim và chọn chiếc đẹp nhất.

Anh đặc biệt yêu cầu các tay săn ảnh viết: 【 Nữ diễn viên nổi tiếng Văn Tùng say mê người thừa kế Phó thị. 】

Hừ, nói Văn Tùng yêu đương với người khác thì có ích gì?

Anh ấy muốn cho người khác thấy rằng họ thực sự yêu nhau, quả dưa này, hãy giữ nó thật.

Nếu Văn Tùng biết sự thật này thì nhất định anh sẽ bị cô ấy đánh chết, cô hiện đang mang thai nên rất dễ nổi cáu.

Dường như mọi sự cố gắng, khó khăn đã trải qua cuối cùng cũng đã được đền đáp.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của vợ, Phó Cảnh Dật cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

(–END–)

—————————–

Kiếp trước, ta cứu nam nhân bị thương ven đường. Người ấy mười phần tuấn mỹ, nhưng đáng tiếc lại là người câm.

Ta đưa người này về nhà, chăm sóc chu đáo, lâu ngày sinh tình.

Sau đó, hắn bỗng biến thành Nhiếp Chính vương đương triều.

Lúc quan binh tới đón hắn về kinh, dì hàng xóm mở miệng đòi quyền lợi cho ta, muốn hắn mang ta cùng về.

Khi đó ta mới từ bên ngoài trở về, cũng là lần đầu tiên nghe vị phu quân “câm” của mình mở miệng:

“Trả ngàn lượng vàng tạ ơn cứu mạng. Ta và nàng không ai nợ ai.”

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng, khác hẳn với sự dịu dàng từng thể hiện trước mặt ta.

Ta chợt nhận ra rằng việc không thể nói cũng là một lời nói dối.

May là ta không phải là người liều mạng vì tình.

Tỉnh táo nhận số tiền bồi thường nghìn lượng vàng kia. Nhưng ta thật không ngờ việc đầu tiên hắn làm sau khi về kinh là sai người đến g..iết ta.

Nếu có lần sau, Cố Nhượng Trần, ta sẽ không cứu ngươi nữa.

1

Đau đớn xé thịt khi thanh kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c vẫn còn in sâu trong đầu.

Cảm giác mép váy bị kéo và hơi thở mong manh dưới chân đều cho ta biết một sự thật… Ta đã trọng sinh. Trọng sinh ngay cái ngày ta gặp Cố Nhượng Trần ở kiếp trước.

Khi tỉnh lại, ta cảm thấy niềm vui sống sót sau tai nạn dâng trào trong lồng ngực, tiếp theo đó là thù hận tột độ dành cho Cố Nhượng Trần.

Đời trước của ta cũng giống vậy. Trên con đường phải đi qua để vào thành bán đồ thêu hàng ngày, ta gặp Cố Nhượng Trần bị thương.

Vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng hắn lại túm lấy gấu váy ta không chịu buông. Cuối cùng, ta chọn cách thỏa hiệp, đưa hắn về nhà, rửa vết thương và thay thuốc.

Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện hắn là người câm, ta hỏi hắn cái gì hắn cũng lắc đầu, chỉ viết tên mình lên giấy: Cố Nhượng Trần.

Lúc đó ta rất ngạc nhiên khi có người có cái tên hay như vậy, nhưng tiếc là không nói được.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất buồn cười. Làm sao tên của Nhiếp Chính vương lại không hay được chứ?

Ta cười mỉa mai, cúi đầu xé toạc gấu váy đang bị hắn giữ chặt, bàn tay chảy máu, ta thờ ơ lấy khăn tay ra lau, quay người bỏ đi với mớ đồ mới thêu.

Kiếp trước, ta đã phải trả giá bằng cái c..hết cho sự ngây thơ của mình khi đưa người lạ về nhà. Kiếp này, ta sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.

 

Đọc full TỈNH TÁO tại KeoTruyen

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com